Ánh mắt ấy ngại ngùng e thẹn
Ta vô tình không hẹn cùng nhìn nhau
Tự nhiên thế ôi cái thuở ban đầu
Tự nhiên thế cớ sao mình ngại
Để từ đó tôi như người điên dại
Cứ tìm em, tìm lại ánh mắt xưa
Ánh mắt nhìn tôi trong sang mộng mơ
Tôi tìm mãi tận bây giờ chưa thấy
Buồn cười nhỉ thuở ngày xưa thế ấy
Đi bên nhau có gì đấy ngại ngùng
Để đêm về lại suy nghĩ mông lung
Ước ngày mại mình lại chung một lối
Mắt gặp mắt tự nhiên long bối rối
Môi ngập ngừng chẳng thể nói thành câu
Cứ như thế, cứ như thế nhìn nhau
Cứ như thế thuở ban đầu như thế!