hchien Forever 12A10
Tổng số bài gửi : 64 Registration date : 13/01/2008
| Tiêu đề: đầu năm góp nhặt chuyện vui Wed Feb 13, 2008 5:12 am | |
| Nỗi khổ của đàn ông Hoàng Tuấn Thôi tôi chán làm chồng lắm rồi, biết là chồng khổ thế này, tôi cứ sống độc thân cho xong.Đêm, tôi nằm vắt chân chữ ngũ, ngẫm cái sự đời, thấy làm chồng, làm thân cái anh đàn ông thật khổ quá. Cứ được làm phụ nữ sướng hơn.Này nhé, hồi mới quen nàng, ta phải mất bao công sức để tán tỉnh, mất thời gian chầu chực đưa đón. Khi yêu, nào đau khổ, nào thổn thức. Mỗi khi có nàng bên cạnh, đầu có ta luôn phải căng ra, lên gân lên cốt để chứng tỏ mình là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời. Ta luôn phải đứng mũi chịu sào hứng chịu mọi việc để chứng tỏ là phái mạnh. Đi chơi nếu đi một xe ra luôn phải là người cấm lái. Nếu đi hai xe ta luôn đi bên phải để che chắn cho nàng "Em một bên và... ô tô một bên". Hiểm nguy lắm chứ! Cha sinh mẹ dưỡng, ta chẳng chăm sóc, lại cứ đi tự nguyện săn sóc cái người ở đâu đâu. Thật "vôlý" quá. Chạy sất bất sang bang - cưới được nàng - tưởng được làm chồng thì sướng - ai dè khổ hơn. Trước kia, khi nào lên gân mệt quá, ta trốn về nhà bố mẹ nghỉ xả hơi. Giờ thì thôi nhé. Chả trốn đi đâu được. Mọi công to việc lớn, đối nội đối ngoại ta phải gánh vác cả ngày lẫn đêm. Đến cơ quan, thủ trưởng vỗ vai: Phải làm việc nọ, phải làm việc kia. Về nhà, vợ không sai ta câu nào vậy mà trong bụng lúc nào cũng nơm nớp không hoàn thành nghĩa vụ. ở cơ quan, lười biếng một chút, chỉ bị nhắc nhở phê bình, quá tí nữa thì cúp thưởng - chứ ở nhà, dễ dàng bị ăn bánh "ứ" kẹo "lườm" - lạnh cả ruột. ấy là vợ chồng tôi mới còn son trẻ - chứ như thằng bạn thân của tôi ấy à - thôi chết - cứ gọi bấn xúc xích cả lên: Hồi mới lấy vợ, hắn sung sướng hãnh diện lắm. Mong có một đưa con cho đỡ buồn. Khi vợ hắn có bầu, hắn sướng âm ỉ. Con hắn đẻ ra bé như cái kẹo. Vợ chồng hắn chăm bẵm dữ lắm. Tìm các loại sách nuôi dậy trẻ về nghiên cứu. Đến khi con hắn nhinh nhỉnh lên được một chút thì người hắn tóp lại như cái kẹo kéo.Một lần hắn rên rỉ bảo vợ:"Em ơi chán chơi trò búp bê này lắm rồi, chúng mình chơi trò khác đi". Nhưng chơi trò khác thế nào được. Ván đã đóng thuyền thì còn có thể gỡ ra làm chuồng gà. Chứ trẻ con có phải ếch nhảy ra khỏi giỏ mà bắt bắt nhét nhét lại được. Bởi vậy, khi vợ thông báo nàng đã có bầu, tim tôi nó nhảy tưng tưng vì sung sướng mà mồ hôi cứ vã ra như tắm. Tôi vội chạy ra phố mua cho nàng... nửa ký ô mai - mặc dù nàng chỉ bảo mua một lạng thôi - cô bán ô mai xinh đẹp tủm tỉm cười. Anh chàng chiều vợ gớm nhỉ, mua những nửa ký ô mai - làm chồng như anh hiếm lắm đấy.Tôi buột miệng.-Thôi, tôi đang chán làm chồng lắm rồi chị ơi.Cô bán hàng bỗng nghiêm mặt.-Bộ anh tưởng "người ta" không chán làm vợ sao? Khi yêu người ta, các anh chiều chuộng, thề thốt đủ điều. Nào là em là tình yêu, là cô tiên hiền dịu xinh dẹp, làm vợ anh, em sẽ làm bà hoàng không lấy được em anh sẽ đau khổ suốt cả cuộc đời...Tôi giật mình- không biết chồng cô ta là thằng cha nào mà cũng thề thốt dại dột giống tôi đến thế. Giọng cô bán ô mai trở nên ngòn ngọt chua chua lại hơi cay cay.-Hồi còn yêu, các anh dụ người ta trốn cha mẹ đi chơi bất kể giờ giấc nào. Khi làm vợ rồi, các anh "nhốt" người ta ở nhà: nấu cơm, rửa bát, quét nhà giặt quần áo cho các anh, đi nhậu về khuya, có hôm còn phải xoa dầu, cạo gió cho chồng. Đàn ông các anh còn không phải mang bầu, sanh con, thức khuya dạy sớm. Chả phải đến tận bây giờ các anh mới kêu chán làm chồng. Chị em chúng tôi chán làm vợ từ cái thời bà Hồ Xuân Hương cơ.Nói về nỗi khổ của đàn bà, cái sự chán làm vợ mà giọng cô hàng ô mai cứ nhẹ tênh tênh không hề có ý trách móc. Cô ta tủm tỉm nhìn tôi ngâm nga:"Có chồng khổ lắm chị em ơi. Một bên con khóc một bên chồng. Bố cu lỏm ngỏm bò lên bụng. Thằng bé hu hơ khóc dưới hông..." Mặt tôi nó đỏ, mắt tôi nó tròn, cổ tôi nó ngắc ngứ như nuốt phải hạt ô mại.Tôi cầm bịch ô mai đi như chạy trốn. Cô nàng đáo để thật - Nhưng có lẽ cô vợ tôi chưa nghe những lời than vãn của tôi. Vả lại đã lỡ thề thốt từ thời đang yêu rồi. Thôi thì đành phải tiếp tục làm chồng vậy. | |
|